Máy phục hồi chức năng món quà ý nghĩ cho bố bị liệt

Máy phục hồi chức năng món quà ý nghĩ cho bố bị liệt

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày bố nhập viện.  

Kết quả hình ảnh cho bố nhập viện

Tôi đi học xa nhà nên mỗi năm chỉ về nhà được vài lần Tết và hè,  nhưng mỗi lần về cũng chỉ được vài hôm rồi lại đi.  Tâm hồn tự do của tuổi trẻ không bao giờ để yên cho bản thân tôi được ngồi một chỗ lâu hơn một tuần.  Tôi đi phượt,  đi chơi cùng bạn gần như là gần hết cả mùa hè và những ngày nghỉ nữa.  Thật đáng xấu hổ về chuyện ấy.

Lần đấy tôi và lũ bạn thân đang đi phượt, chạy đến Huế thì tôi nhận được cuộc gọi từ gia đình những tôi không hề biết,  mãi khi đến Đã Nẵng,  chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi tôi mới hay tin bố tôi đang nằm viện.   Bố bị cơn tai biến đột ngột,  chị gái tôi nhắn tôi với dòng tin nhắn:

- Mày có chịu nghe máy không? Tao viết mày đang đi chơi với lũ bạn mày và cố tình không nghe máy chứ gì? Mày được lắm, lễ nghỉ chẳng bao giờ thấy mày về nhà,  có về thì cũng được vài hôm là chuồn mất. Sống phải có trái tim chứ em,  bố mẹ thì nhớ mà con thì vô tâm. Tao nhắc lại với mày là trong hôm nay không về nhà thì tao nghĩ mày đừng về nữa, bố bị tai biến đang nằm viện đấy, mày biết  không!

Kết quả hình ảnh cho bố nhập viện

Lúc đọc được tin nhắn, tôi hoảng hốt vô cùng, tôi không khóc như những gì bạn nghĩ,  tôi im lặng suốt một hồi rồi bảo với mọi người chuyện đó, hôm đó, tôi về.

Khi về đến quê và phi vào viện,  tôi bắt đầu khóc và cầu nguyện rất nhiều,  vừa nhìn thấy tôi,  mẹ ôm chầm và khóc.

Bố tôi tỉnh dậy sau ca cấp cứu nhưng tinh thần không mấy minh mẫn,  một tuần sau bố ra viện với xe lăn.  Do di chứng của tai biến,  nay bố tôi không còn đi được nữa,  tay yếu,  cổ cũng yếu. Mẹ tôi khóc thầm từng đêm từ ngày bố nằm viện,  tôi và chị chứng kiến nhưng chẳng biết phải làm gì nữa.

Hình ảnh có liên quan

Có một đêm sau một tháng bố tôi ra viện,  lũ bạn cùng đi phượt nhắn tin cho tôi:

- Em đang ở đâu thế?

- Em ở nhà ạ.

- Bố em sao rồi?

- Bố em vẫn thế ạ, từ hôm ấy đến giờ luôn ít nói.

- Bọn anh đang trên đường về,  có khi ngày mai sẽ qua nhà em.

- Vâng,  cảm ơn a, có gì anh gọi em nhé.

- Ừ, cố lên em.

Hình ảnh có liên quan

Hôm sau,  ngày mọi người đến là một ngày mưa lớn do bão,  họ không quản mệt mỏi phi ngay đến nhà tôi mà chưa về nhà:

- Cháu chào bác,  em chào chị

Tiếng họ rõ to từ cổng

- Chị và mẹ tôi thì không được thích họ cho lắm.

Tôi nghĩ vậy vì mẹ cũng chẳng thích tôi đi phượt.

- Hôm nay bọn cháu đến đây là để thăm các bác và có thứ này mang đến ạ.

Anh ấy vừa nói vừa đẩy bộ máy gì đấy vào.

- Cái gì thế hở cháu?

- Dạ, máy tập cho người sau tai biến đấy ạ.  Bọn cháu không biết làm gì hơn nữa ạ.

Hình ảnh có liên quan

Mẹ tôi rớm nước mắt vội cảm ơn rồi đi cào nhà luôn.  Còn tôi đứng thững ra đó một lúc.  Thì ra họ đã lấy số tiền cùng góp được để lên Sapa mua máy cho bố tôi.  Sau một tháng,  gia đình tôi vẫn chưa hoàn hồn để có thể nghĩ nhiều đến thế.  Dạo này tôi đang trong kỳ học nên mẹ hay quay clip bố tập rồi gửi cho tôi lắm.

Bố tôi đã đỡ rất nhiều về tinh thần cũng như sức khoẻ nữa. Lại có thể tự ăn cơm và tự đứng lên rồi.  Tôi cũng vậy,  qua một biến cố lớn, tôi hiểu gia đình luôn là điều quan trọng nhất,  thứ quý giá nhất mà mọi người có. Luôn phải vun đắp,  giữ gìn và coi nó là điều thiêng liêng mà cuộc sống đã ba tặng chúng ta. Tôi đã học đươc một bài học nhớ đời từ đấy. Vui chơi bao nhiêu cũng không được quá đà mà quên mất gia đình mình.

Qua câu chuyện của bản thân, tôi cũng muốn gửi một lời cảm ơn đến các bạn của tôi, những người đã tặng gia đình tôi một món quà vô cùng ý nghĩa, cảm ơn Đại Việt Sport đã cung cấp một sản phẩm tuyệt vời như thế.  Tôi sẽ không bao giờ quên gia đình tôi đã trải qua những ngày như thế.

Con yêu bố mẹ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét